Rất nhiều đệ tử sau một thời gian tu hành sẽ dần biết cách quan sát tướng mạo của người khác.
Khi có một người phụ nữ hoặc một người đàn ông bước vào, quý vị có thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá xem họ là người tốt hay xấu.Sư phụ không dạy quý vị điều này vì sợ quý vị sinh tâm phân biệt. Khi đi cứu người, nếu thấy tướng mạo của họ có chút xấu xí hay khó coi mà quý vị không muốn giúp, thì quý vị đã đánh mất cơ hội cứu độ họ. Đừng nhìn tướng mà đánh giá con người, hãy nhìn vào bản tính thực sự của họ.
Bây giờ sư phụ dạy quý vị nhìn tâm người, chứ không phải nhìn tướng người.Tết vừa qua, nhiều chuyện sẽ bắt đầu xảy ra, phiền phức cũng sẽ kéo đến. Nào là thiên tai, nào là khó khăn, sư phụ có cần nói trước hay không, có linh ứng hay không, điều đó không quan trọng. Quý vị hãy tự biết mà lo cho mình.Sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở quý vị: Thiên thời không còn thuận lợi, lòng người quá ác. Bây giờ, cứu người phải nhanh chóng hơn, phải bỏ ra nhiều công sức hơn, không thể giống như trước đây nữa. Nếu quý vị muốn tiến bộ, thì phải buông bỏ rất nhiều thứ. Nếu không thể buông bỏ, quý vị sẽ tiến bộ rất chậm, bị ràng buộc, làm chậm quá trình tu tập.Ví dụ, nếu muốn thi đậu đại học, quý vị phải bớt ngủ lại. Tu hành cũng như vậy, nếu không bỏ công sức, làm sao có thể tiến bộ?
Mỗi năm, sư phụ dành toàn bộ tâm huyết vào việc tu hành và cứu độ chúng sinh, cho đến tận hôm nay. Ngày nào sư phụ cũng làm việc, ngày nào cũng giảng pháp. Có bao nhiêu người thực sự lo lắng cho sư phụ? Có bao nhiêu người từng nói: “Sư phụ, đừng quá vất vả cứu người nữa, sức khỏe của ngài không tốt, ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn ngon lành, vậy làm sao có thể cứu người?”
Nếu một người bắt đầu tu hành sớm, đến tuổi già nghiệp chướng đã trả hết, thì sẽ không còn đau bệnh khổ sở. Nếu quý vị thực sự muốn tốt cho gia đình mình, thì đừng chỉ nhìn vào lợi ích nhỏ trước mắt.Những người xuất gia như hòa thượng, ni cô, khi rời bỏ thế tục, họ đều phát đại nguyện, có tinh thần hy sinh vô úy, từ bỏ gia đình và rất nhiều thứ khác.Tại sao các vị đại lão hòa thượng lại được nhiều người kính trọng như vậy? Bởi vì họ cũng từng có gia đình, nhưng nay họ chẳng còn gì, chỉ là một vị đại hòa thượng. Họ đem tiền cúng dường của người khác quyên góp cho những người cần giúp đỡ hơn.
Ai muốn cứu độ chúng sinh cũng đều phải hy sinh, phải đánh đổi. Nếu không chịu hy sinh, thì chỉ là phàm nhân. Nhưng nếu chịu hy sinh, chịu buông bỏ, quý vị sẽ đạt được điều lớn lao, đó chính là Bồ Tát.Nhưng phải nhớ rằng, hy sinh phải đúng đường, nếu không, sự hy sinh đó sẽ trở nên vô nghĩa.Ngày xưa, sư phụ từng sáng đi tối về, bận rộn với công việc xã hội, nhưng những gì nhận lại chỉ là danh vọng hão huyền, tất cả lợi ích đều là giả tạm.Bây giờ, sư phụ cứu người, và sư phụ thật sự hạnh phúc. Mỗi khi làm chương trình giảng pháp, sư phụ đều cảm thấy phấn khởi. Khi nhìn thấy các hiền đệ tử, sư phụ cũng rất vui.
Mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng, nhưng phải tạm gác nỗi khổ lại, để hướng đến một mục tiêu cao hơn.Trong quá khứ, nhiều thanh niên ở vùng quê ban ngày phải làm ruộng, ban đêm mới có thời gian học bài, cuối cùng vẫn thi đỗ đại học và thay đổi cuộc đời.Dù trong những năm tháng đó, họ chịu rất nhiều khổ cực, nhưng cuối cùng họ đã đạt được thành quả và thành công.Cũng giống như bao người từng liều mình xông pha trận mạc, đổi lấy địa vị quan chức, nhưng sau đó lại đánh mất danh dự, rồi rơi vào cảnh tù tội.Cuộc đời này, tất cả những gì quý vị có đều là do chính quý vị tạo ra.Dù là đúng hay sai, cũng đều phải trả giá. Trên đời này, không có gì đạt được mà không cần đánh đổi!
Trích BTPP(12Q) -Quyển 3-Tập 30: Chỉ có nhẫn nhục mới có thể tinh tấn.
你们很多徒弟修到后来都会看相。这个女人进来,这个男人进来,你看看他的样子像好人还是像坏人。師 父不教你们这个是怕你们有分别心,去救人的时候因为他的相差一点、难看一点你就不去救他了,你就失去了救他的机会。不要拿相去看人,要实实在在地看人家的本性怎样。師 父现在教你们是要看人心,而不是看人相。刚过新年,很多事情要出来了,麻烦出来了。这个灾难、那个麻烦准不准,用不着師 父讲;灵不灵,也用不着師 父讲。你们自己好自为之。師 父再三跟你们讲,天时不对了,人心太惡。现在救人只能快,而且要付出多,不能再像过去那样了。你要想进步,你就必须舍弃很多东西;你要是不能舍弃很多东西,你就进步慢,你就有拖累,精进修心就慢。举个例子:你想考进大学,你就少睡觉。修心也是这样。你不付出,你怎么能够进步啊?每年師 父把精力全部放在修心救人上面,直到今天。師 父每天干活、每天讲,有多少人心疼師 父,还有多少人说,“你不要去这么救人啦。你身体不好,饭又不能好好吃,你怎么救人?”如果一个人早点修,到晚年的时候账都还清了就不会生病痛苦了。一个人想好,真正为家里人好,就不要只看到眼前这点小利益。和尚、尼姑出家时都是许过大愿的,都有大无畏的牺牲精神,他们都是抛开了家庭和很多东西的。老法师为什么受到这么多人的尊敬啊。他本来也有家庭的,看看他现在什么都没有了,就是一个大和尚。他把别人的供养款捐给更需要帮助的人。哪个人想救度众生不需要付出啊?不付出的,叫人。你付出了,你得到了,就是菩 薩。但是要记住,你付出要对路,付出不对路就没用。过去師 父都是早出晚归搞社团工作,得到的都是虚名,得到的利益全是假的。现在師 父救人,开心啊。師 父一到做节目的时候就兴奋起来。看到你们这些“贤徒”,師 父也很开心。每个人家里都有痛苦,但是只能把痛苦先压下来,为了某一个目的去做。过去很多农村的青年白天下地干活,晚上做作业,到最后考上大学走了。虽然他们那些年是痛苦得不得了,但是他们有所得,而且成功了。多少人冲锋陷阵拿生命换来了他的官位,最后又拿自己的名誉和地位进入监牢。人生所有的一切全部是自己做出来的。正反都一样,哪有不付出的?
摘自《BHFF》第三册 第30
篇
忍辱才能精进